Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tả mùa thu thủ đô một cách chân thật và giàu cảm xúc qua bài hát Nhớ mùa thu Hà Nội.
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió, mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ, cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua. Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai, sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi, sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người… Để nhớ mọi người.
Mùa thu có lẽ là tất cả những gì có trong bài hát đó. Chỉ nghe một vài câu đầu thôi, nhiều người xa Hà Nội đã bồi hồi muốn trở về, còn những vị khách phương xa tò mò mong được một lần đến mảnh đất Thăng Long ngàn năm văn hiến.
Dấu hiệu nào để ta nhận ra cái mùa đẹp nhất, lãng mạn nhất trong năm của Hà Nội. Đó là mỗi sáng tinh mơ se se gió sau những ngày nắng oi ả. Một Hà Nội tinh mơ chớm lạnh, dịu dàng trong yên tĩnh phố xá đầu ngày, chưa có nhiều người đi, chưa có nhiều xe chạy, chưa có nhiều ồn ào, chen chúc, khói bụi và chưa có nhiều vội vàng, hấp tấp.
Trong bốn mùa ở Hà Nội, nhiều người thường thích nhất mùa thu bởi thời tiết đẹp, mát mẻ, rất dễ mặc quần áo. Ra đường vào thời điểm này, không ai phải chịu nắng, chịu rét.