Cúc họa mi chạm tay mùa đông

Chớm đông, Hà Nội tuyệt đẹp trong thời khắc giao mùa. Nắng cuối thu lung linh quyện cùng gió đầu đông se lạnh trên mái phố khiến lòng ta bỗng chênh chao đến lạ. Xuống phố, đã thấy sắc trắng cúc họa mi dịu dàng ẩn hiện ‘trôi’ giữa dòng đời xuôi ngược. Hà Nội lưu dấu tim yêu với mười hai mùa hoa trải dài mười hai mùa thương nhớ. Mỗi mùa một sắc hoa, khi cúc họa mi xuất hiện, ấy là khi đông vừa chạm ngõ đất Hà thành.

Cái tên cúc họa mi gắn với nhiều câu chuyện khá thú vị. Cúc họa mi còn có tên là daisy, bởi luôn nở bừng trong ánh mắt sáng ban mai và khép cánh khi chiều buông. Trong tiếng Pháp, hoa cúc này được gọi là Marguerite. Nhà vua St.Louis đã khắc hình hoa cúc họa mi cùng với hoa diên vĩ và thánh giá trên chiếc nhẫn của ông. Theo lời nhà vua, chiếc nhẫn này tượng trưng cho những gì ông yêu quý nhất, đó là: Tôn giáo, nước Pháp và vợ ông – người phụ nữ mang tên Marguerite.

Cúc họa mi có vẻ đẹp thanh tao với những cánh hoa trắng tinh khôi và nhụy vàng tươi như màu nắng. Vẻ đẹp của hoa vừa có chút e ấp thẹn thùng lại vừa tràn đầy sức sống. Những đóa hoa xinh xắn, bình dị nhưng có sức cuốn hút thật đặc biệt. Chớm đông, thiếu nữ Hà thành lại được làm duyên cùng áo dài thấp thoáng trên phố cũ cùng hoa cúc họa mi. Vẻ đẹp tinh khôi của hoa thật hợp với tà áo dài thanh tao của người con gái đất Hà thành. Trong nắng sớm mai, những lọn tóc bay theo gió đông đầu mùa xòa trên vai mềm, vương trên những đóa cúc họa mi đủ khiến ai đó đêm về xao xuyến nhớ nhung.

Với một số người, cúc họa mi tượng trưng cho tình yêu thầm lặng mà sâu sắc. Đời người có những mối nhân duyên thật kỳ lạ và khó gọi tên. Họ luôn dõi theo nhau với thứ tình yêu dịu dàng, bền chặt mà trong sáng, chỉ mong người mình yêu được mãi hạnh phúc mà thôi. Năm tháng trôi, họ vẫn lặng lẽ đi bên cạnh đời nhau như hai thanh ray trên một đường tàu.

Cúc họa mi đến bỗng đánh thức những ký ức thanh xuân ngày xưa cũ. Nhớ tuổi học trò, cả nhóm bạn thường rủ nhau đạp xe lên mạn Tứ Liên, Tây Hồ để ngắm cúc họa mi đầu mùa. Trong làn gió lạnh đầu đông, ai đó khẽ cài đóa cúc họa mi lên mái tóc người bạn gái, chỉ thoáng chạm ánh mắt nhau mà má đã ửng hồng. Ngày đó, cúc họa mi còn được trồng xen với hoa bươm bướm đủ sắc màu, hoa su-si vàng tươi nên cả nhóm thường mua một ít hoa tươi mang về sau buổi đi chơi.

Đến một quãng tuổi nào đó, ta ngắm cúc họa mi bằng tâm thế khác. Đã xa rồi những ngày tháng vô ưu. Cuộc đời đã khiến ta chẳng còn mềm yếu như xưa nữa nhưng đôi khi vẫn thấy mình buồn và mệt đến hoang hoải. Có những ngày, ta tự cho phép mình “đi trốn” lên vườn cúc họa mi. Sắc trắng của hoa rạng ngời trong nắng vàng như mật và bầu trời xanh không một gợn mây cho ta cảm giác an yên giữa dòng đời bộn bề lo toan.

Cúc họa mi cứ dịu dàng và lặng lẽ vậy thôi nhưng luôn khiến ta nhớ đến nao lòng mùa đông Hà Nội. Vậy là, lại thêm một mùa đông nữa với những đóa cúc họa mi tới cùng ta…

Vy Anh/PL&XH