Ảnh minh họa: P.T |
Anh Phạm Văn Bình (ngụ quận 12, thành phố Hồ Chí Minh ), Trưởng phòng Kinh doanh Công ty Huỳnh Gia:
Kỷ niệm nặng lòng với Thủ đô
Anh Phạm Văn Bình |
Sinh ra và lớn lên ở Quảng Bình, nhưng với ký ức sinh viên gắn liền với Hà Nội suốt 4 năm, nên anh đã xem Hà Nội là quê hương thứ 2 của mình. Từng con đường, từng khu phố hay cả giọng nói của người Hà Nội, đến bây giờ vẫn khiến anh bồi hồi mỗi khi nhắc đến. Nhất là vào khoảng thời gian cuối mùa hè lập thu, khoảnh khắc chuyển mùa cũng như là khoảnh khắc tựu trường hay chia ly của sinh viên. Nhắc đến Hà Nội, anh Bình đến bây giờ vẫn nhớ một kỷ niệm khó quên thời sinh viên. Lúc đó là năm 2011, khi đang đi trên một con phố và vô tình bị ngã xe, ngay lập tức nhiều người dân bên đường chạy tới và dìu anh Bình vào sơ cứu. Có một cô trạc tuổi, vừa băng bó vết thương vừa hỏi “Cháu có sao không? Hay là cô đưa đi bệnh viện”. Lạ thay, không hề quen biết nhưng sao lúc đó anh Bình cảm thấy ấm áp vô cùng. Lúc đó anh nhận ra rằng, con người Hà Nội thật tốt biết bao…
Khoảng thời sinh viên, cứ đến tầm mùa thu, khi khí trời bắt đầu se se lạnh, anh Bình và nhóm bạn thường hay là cà trên những con phố cổ, ngắm nhìn những căn nhà cũ kỹ là những dấu chỉ của lịch sử in hằn dấu vết của năm tháng. Hay là hơi cốm ngào ngạt buổi sáng mai, tiếng gọi nhau í ới, tiếng chào nhau thắm đượm tình người. Từ Nhà thờ Lớn đi thẳng ra là đến Hồ Gươm, từ đó lại thông qua khu phố cổ, đi bộ thêm chút nữa chính là Hoàng thành Thăng Long… Một ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp của anh Bình với nhóm bạn cũng chỉ gắn liền với những gì đặc trưng và đặc biệt của Hà Nội.
Nói về lúc mới đến Hà Nội, anh Bình không khỏi bồi hồi khi lúc đó, mọi thứ đều hoàn toàn mới lạ với chàng sinh viên nông thôn nghèo ở miền Trung. Từ giọng nói, ẩm thực, nhịp sống vội vã… khiến anh Bình như bị sốc. Nhưng với tình cảm và sự quan tâm của những bạn bè, người hàng xóm ở Hà Nội, anh Bình cũng dần thích nghi và yêu Hà Nội từ bao giờ cũng không biết. “Tại sao tôi lại yêu Hà Nội? Có lẽ là do tôi thấy sự nhẹ nhàng và đầm ấm của người dân ở đó dành cho tôi. Với những gì đã trải qua, tôi cảm thấy con người Hà Nội rất chân thành, gần gũi, họ luôn có sự thấu hiểu và chia sẻ với người đối diện. Có bất cứ khó khăn gì, chỉ cần tôi nói ra là chắc chắn họ sẽ giúp đỡ hết sức. Có lẽ do tôi sống ở miền Trung nắng gió quen rồi, nên cảm giác ở Hà Nội khiến tôi ghi nhớ đến thế”, anh Bình nói.
Từ khi ra trường và vào TP.HCM để kiếm cơ hội mới, anh Bình mới cảm thấy sự khác biệt rõ rệt. Từ khí hậu, con người… như một tấm gương đối lập. Với hai mùa mưa nắng, khí hậu ở TP.HCM có lúc dịu hiền lại có lúc khắc nghiệt. Thật khác với Hà Nội, có đủ 4 mùa với từng cung bậc cảm xúc khác nhau, điểm chung là mùa nào cũng hài hòa, dễ chịu… giống như cách sống của người Hà Nội vậy. “Tôi nhớ Hà Nội, nhớ những mùa hoa rực rỡ toả ngát hương thơm, nhớ tiếng rao của cô bán hàng rong, nhớ mùi thơm của thức quà xanh mát,…Tôi nhớ mọi thứ về Hà Nội và xem mảnh đất này chính là quê hương thứ 2 của mình. Tôi chờ đợi khoảnh khắc được “gặp lại” Hà Nội trong một ngày đầy nắng, cái cảm giác lâng lâng như sắp được gặp lại người bạn thân lâu năm vậy…”, anh Bình nói.
Chị Nguyễn Thị Lê Na (30 tuổi), Giám đốc Công ty TNHH MTV SONA:
Hà Nội cho tôi ấp ủ giấc mơ
Chị Nguyễn Thị Lê Na |
Chị Lê Na sinh ra từ một gia đình thuần nông ở huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Sau khi tốt nghiệp THPT chị đậu vào Trường Học viện tài chính ở Hà Nội rồi ra trường với tấm bằng giỏi. Với bản tính luôn tìm tòi những cơ hội để phát triển bản thân nên chị đã tìm đến mảnh đất mang tên Bác.
“Hồi mới chân ướt chân ráo vào TP.HCM, tôi đã nhờ bạn bè hỗ trợ và thành lập Công ty TNHHMTV SONA với Slogan “sáng đẹp tình đời – Hòa nhịp yêu thương” thương hiệu của SONA ra đời với 3 dòng sản phẩm gồm Bánh Trung Thu, quà Tết, Nước Suối Đóng Chai cung cấp cho các đối tác lớn và toàn bộ thị trường từ Bắc vào Nam. Mình quan niệm rằng, cuộc sống thật sự hạnh phúc khi biết chia sẻ và có nhiều trách nhiệm với xã hội. Tôi mong muốn sẽ mang thương hiệu SONA và sự mạnh mẽ của mình lan tỏa không chỉ trong nước và khu vực mà ra cả thế giới.
Chị Na cũng chia sẻ, dù không phải sinh ra ở thủ đô Hà Nội, nhưng tôi đã xem thủ đô như vùng quê thứ hai của mình. Ngay từ những ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảng đường đại học tôi đã giành cho Hà Nội một tình cảm rất đặc biệt. Trong tâm trí tôi, Hà Nội là cái gì đó thiêng liêng và cao đẹp. Tôi nhớ như in lần đầu tiên mình được đến Hồ Gươm, vào thăm Lăng Bác Hồ bằng thực tế chứ không phải qua lời kể, những trang sách hay những thước phim.
Có sống ở Hà Nội, mới thấy được những ngày đầu mùa Hạ sẽ khiến người ta nhớ da diết mùa xuân đã qua và mong chờ mùa Thu tới, đem theo tiết trời mát vẻ và không khí dễ chịu đến. Hà Nội là nơi thể hiện rõ nhất 4 mùa trong một năm, mỗi mùa đều có nét đẹp riêng của nó, đối với cá nhân tôi thì mùa Thu của Hà Nội là khoảng thời gian tôi thích nhất.
Không lạnh như mùa Đông, nắng như mùa Hạ cũng không có những cơn mưa phùn như mùa Xuân. Mùa Thu mang trong mình vẻ đẹp nhẹ nhàng, không khí se lạnh, tôi thích cái cảm giác đi dưới tán cây lá vàng ở con đường Phan Đình Phùng và ngửi mùi hoa sữa ở đường Nguyễn Chí Thanh trong cái thời tiết se lạnh làm lòng người xao xuyến.
Mùa Thu Hà Nội là mùa thay lá, chỉ cần có một cơn gió khẽ qua cũng đã làm cho những chiếc lá này rơi xuống như cơn mưa. Điều đặc biệt hơn là bạn sẽ được ngửi mùi hương hoa sữa nhàn nhạt mỗi khi vào mùa, tất cả những điều này đã tạo nên trong tôi một mùa Thu Hà Nội rất đẹp của riêng tôi, dù có đi đâu thì nó vẫn làm tôi nhớ da diết. Mùa Thu Hà Nội là cái mùa dễ gây thương nhớ và cũng dễ khiến người ta quyến luyến khi muốn đi xa. Bởi thế dù làm việc ở Hồ Chí Minh nhưng tôi cũng luôn nhớ về Hà Nội quá.
“Tôi thích sự giản dị của Hà Nội mặc dù là thành phố lớn nhưng có cà phê vỉa hè, trà đá, bán hàng rong, tôi thích cảm giác dậy sớm ngày cuối tuần đi ăn bát phở buổi sáng rồi lượn lờ khắp các con phố cổ, Phan Đình Phùng, Hồ Tây… sau đó tạo vào quán cà phê nào đó ngồi buôn chuyện với bạn bè đến chiều rồi về. Hà Nội là thế đấy, đâu phải lúc nào cũng nhộn nhịp, hối hả đâu, cũng có những lúc yên bình và nhẹ nhàng theo cách riêng của nó”, chị Lê Na nói.
Hà Nội trong tôi cứ thế ăn sâu vào tâm trí, chỉ cần đi đâu một thời gian ngắn là chắn tôi sẽ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó mà bứt rứt không yên. Khó có ai lỡ rời xa Hà Nội khi mùa thu tới, và cũng không có một ai đang ở nơi xa xôi lại không tìm đường quay về với Hà Nội, để chắc chắn rằng mình không bỏ lỡ những đặc sản của ngày Thu tuyệt đẹp giữa thành phố nổi tiếng này.
Anh Đặng Văn Duy (31 tuổi, ngụ thành phố Thủ Đức, TP.HCM), Founder Duy Cofffe:
Luôn nhớ Thu Hà Nội
Anh Đặng Văn Duy |
Sinh ra và lớn lên ở Quảng Nam nhưng anh Duy đã sống tại Hà Nội từ khi là sinh viên cho đến lúc có công việc ổn định. Đến nay, anh Duy đã xa Hà Nội cũng ngót 4 năm để vào thành phố Hồ Chí Minh kiếm cơ hội mới. Nhưng khoảng thời gian 7 năm sống, học tập và làm việc ở Hà Nội cũng đã khiến anh khắc cốt ghi tâm biết bao nhiêu kỷ niệm tươi đẹp tại đây.
Anh Duy cho biết, những đêm nắng nóng ở thành phố Hồ Chí Minh anh lại bồi hồi nhớ về những giây phút dịu mát khi trời trở thu ở Hà Nội. Nhiều lúc, anh nôn nao đến mức bàn tay cứ bấm qua bấm lại mấy website bán vé máy bay, lướt qua ngày tháng để chọn lấy một ngày thật rảnh rỗi. Nhưng với cuộc sống bộn bề, những lần quay lại thăm Hà Nội đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay. Như một đứa con xa quê 1-2 năm mới quay về thăm nhà một lần vậy.
Đối với anh Duy, hồ Tây là nơi có nhiều kỷ niệm đẹp nhất đối với anh. Mỗi lần bình minh, anh thỉnh thoảng đạp xe ra đây để hóng gió. Mặt trời lúc đó đỏ rực như những chiếc mâm vàngnằmcạnh những tòa nhà cao tầng, ở giữa là những chiếc thuyền đua thể thao đang cắm cúi gò mình bơi chèo, nhịp sống bừng ùa một ngày mới. Lúc hoàng hôn, anh Duy được mây ngũ sắc hắt ánh sáng đỏ xuống mặt hồ vẽ cảnh đời thong thả, gió hồ cũng đồng điệu chùng chình, giữ chậm.
“Bình minh và hoàng hôn trên hồ tạo ra một cảm giác choáng ngợp và thơ mộng, giống như ánh trăng sáng bừng giữa bầu trời đêm. Mặt hồ như những chiếc gương tráng vàng, để cho bầu trời soi gương. Nơi đây thật thơ mộng và hữu tình cho những người muốn tìm kiếm cảm hứng”, anh Duy nói.
Anh Duy cho biết, có những ngày anh chạy ngang qua tuyến phố Phan Đình Phùng, anh thường ngẩn ngơ đứng ngắn một tấm thảm xanh điểm xuyết ngàn vạn bông hoa nhỏ xíu màu trắng ngà, nom xa như một tấm voan hoa nhí. Cây xà cừ đang bừng nở những mùa hoa cuối cùng.
Theo anh Duy, những hình ảnh này đối với Hà Nội như là đặc sản, khiến không ít người vãng lai tới đây phải lưu luyến, dù chỉ tới một lần hay nhiều lần. Vài ba tia nắng còn mải chơi nhảy nhót trên thứ lá cành xanh mướt của nó càng khiến sắc hoa trở nên tươi tắn hơn hẳn vẻ ủ rũ ban chiều vì cái oi nồng của mùa hạ.
“Bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng bực bội vội vã của ai đó đang muốn nhanh chóng xong việc để trở về bên gia đình, bỏ lại thứ mùi vị hỗn tạp của những dãy hàng quán chật chội kẻ bán người mua, khoảng lặng giữa phố phường Hà Nội chiều thu khiến lòng tôi dịu dàng đến ngỡ ngàng”, anh Duy nói.
Đối với anh Duy, Hà Nội là một thung lũng lạ kỳ. Trong khi nhiều đô thị khác đang quay cuồng với sự phát triển để trở nên hiện đại hơn, chật chội hơn, nhộn nhịp hơn thì Hà Nội vẫn giữ được những điều xưa cũ, những con phố êm ái, những tuyến đường tuyệt đẹp hay những hàng cây mát mẻ xoa dịu cái nắng vào những ngày hè oi bức.
“Tôi nhớ hương sắc dịu dàng của mùa hoa Hà Nội, nhớ những làn gió mát vào những buổi chiều thu, nhớ cả cảm giác lạnh băng vào những ngày đông giá rét. Mỗi hương vị đều gắn với một vài kỷ niệm sâu thẳm trong tim tôi. Đôi khi, chỉ cần trải qua một ngày nào đó mệt mỏi, tôi lại nhớ về Hà Nội, chỉ muốn tới dây để giải tỏa hết muộn phiền”, anh Duy nói thêm.
Tuấn Minh – Thành Đồng
Dù có đi bốn phương trời… lòng vẫn nhớ về Hà Nội (laodongthudo.vn)