Nơi này cũng đủ đầy lắm những góc quan sát, ngẫm ngợi.
Bên này là một phụ nữ trẻ chăm chú đọc tiểu thuyết diễm tình. Bên kia hai cô gái cùng vẽ chung một bức tranh. Bên kia nữa, chắc là hai người yêu nhau, cô gái hây hây má đỏ, nụ cười thì duyên mắt thì lúng liếng. Như thể chàng trai ngồi cạnh vừa rắc lời tha thiết bên tai. Chỗ kia nữa, một người trầm ngâm như đang đắm mình trong bản nhạc không lời. Hẳn rồi. Có người vào ngồi cà phê sách và chẳng làm gì cả. Có khi là tìm một chút an yên, bỏ lại cái vội vàng gấp gáp ngoài phố như tôi, nạp năng lượng, tận hưởng cảm giác nhàn tản, chầm chậm, du dương để tiếp tục vượt qua những ngày căng thẳng. Họ, như đã định hình một góc ngồi, dáng ngồi. Có người chỉ chọn quán quen, với một chỗ ngồi chẳng bao giờ thay đổi. Cảm giác thế nào, chắc chỉ người đó mới hiểu, nhưng đó là một thói quen thú vị.
Nhiều quán thành địa chỉ hẹn hò của các nhóm bạn, những cặp đôi mới yêu tươi tắn hồn nhiên. Mỗi gương mặt một trạng thái vừa nhẹ nhàng, xúc động lại vừa mê mải. Cũng có người đang chờ đợi ai đó, nhưng cũng là chờ đợi trong mong mỏi an yên, chẳng hề có sự sốt ruột cáu giận. Nhưng mà tôi cũng biết, nhiều người nghiền cà phê cùng không gian khá tĩnh này để nhấm nháp nỗi buồn, sự cô đơn. Bởi như có người nói, cà phê, ca nhạc phù hợp với những nỗi cô đơn man mác, ngòn ngọt và hoang hoải.
Tự bao giờ, Hà Nội phố xuất hiện các mô hình cà phê sách, trở thành một hình thức kinh doanh nhân văn. Vì chắc chắn, khi quyết định đầu tư xây dựng những không gian văn hóa thế này, chuyện làm đẹp cho cuộc sống được đặt lên hàng đầu. Họ, chắc chắn phải yêu sách, yêu nhạc, hiểu giá trị của công việc mình làm. Họ nắm bắt nhanh tư duy và xu hướng thẩm mỹ của giới trẻ.
Hà Nội có nhiều không gian để khám phá và sẽ chẳng ai có thể đi đến tận cùng chiều sâu của thành phố nghìn năm văn hiến. Cũng như chúng ta không bao giờ khám phá hết khả năng bản thân mình. Nhưng ở không gian như thế, chúng ta sẽ thu nhận được sự tươi mới, ấm áp tình bạn. Và tôi, tâm hồn cổ điển, trong những ngày tháng dằng dặc miền thương nhớ, xáo trộn, hồi hộp, lo toan, cũng hiểu thêm vẻ đẹp em, nụ cười và đôi mắt lúng liếng, má lúm đồng tiền. Có phải vì tôi mà em học cổ điển, đưa mình vào những nốt trầm phố, những ngày giản dị? Dù thế nào thì chúng ta cũng chung một điểm, là muốn chậm lại, với cà phê, sách, và những nốt nhạc.
Diên Khánh/nguoihanoi.com.vn