Hà Nội sớm đầu đông, bầu trời được bao phủ bởi một màn sương mù giăng giăng khắp lối. Từng đoàn người ngược xuôi hối hả cho kịp giờ làm, giờ học khiến cho nhịp sống của Hà Nội trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.
Nhưng ở Hồ Gươm lại mang một sắc thái khác. Mặt hồ vẫn bao phủ bởi một làn sương mỏng mảnh, nhưng không gian nơi đây lại tĩnh lặng, êm đềm, trái ngược với bao hối hả, nhộn nhịp của phố xá ngoài kia.
Những ngày đầu đông, nắng hanh hao về trên những cành liễu rủ, mặt hồ phẳng như gương, thi thoảng có cơn gió mùa Đông Bắc mang theo cơn buốt giá nhè nhẹ thổi làm mặt nước lăn tăn khẽ gợn sóng.
Đầu đông, nắng không còn vàng ruộm óng ả như màu mật ong rừng nguyên chất nữa mà hanh hao, nhàn nhạt như những kén con tằm nhả tơ. Cái nắng hờ hững như có như không khiến cho hồ Gươm mang một vẻ cô đơn, lẻ loi, lãng đãng buồn nhưng lại khiến cho trái tim người lữ khách bồi hồi khó có thể tả xiết.
Những hàng cây dọc hai bên hồ đã trút hết lớp lá vàng của mùa thu, thay vào đó là những cành cây trơ trọi, khẳng khiu, gầy guộc. Xen lẫn trong những hàng cây trơ trọi vẫn còn những tán cây chưa rụng hết, lá đã ngả sang vàng, sang đỏ. Khung cảnh man mác buồn khiến cho hồ Gươm vốn dĩ đã “thơ” lại trở thành “tình” hơn bao giờ hết.
Hồ Gươm (hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm) có tháp Rùa là một hình ảnh hết sức quen thuộc không chỉ đối với người dân Hà thành mà còn cả với người dân Việt Nam. Hình ảnh tháp Rùa đã đi vào văn học nước nhà qua những câu chuyện mang đậm tính sử thi, lịch sử hay là nguồn cảm hứng bất tận cho những thi sĩ thả hồn sáng tác:
“Hồ Gươm soi bóng Tháp Rùa
Ánh đèn soi tỏ mái chùa Ngọc Sơn
Đài nghiên, Tháp Bút chưa mòn…”
Tháp Rùa được xây dựng bởi sự pha trộn hai phong cách kiến trúc, phong cách kiến trúc gothic của Pháp và phần mái cong là kiến trúc phổ biến của Việt Nam lúc bấy giờ. Do có sự giao thoa giữa hai nền kiến trúc mà tháp Rùa có một vẻ đẹp đặc biệt và độc đáo. Bên cạnh vẻ đẹp về kiến trúc, tháp Rùa còn là biểu tượng tinh thần cho một Hà Nội cổ kính với nhiều giá trị văn hóa.
Hồ Gươm còn là một địa điểm dạo chơi của nhiều người dân thủ đô và chốn hò hẹn thường xuyên của các cặp đôi. Những buổi sáng sớm, không hiếm để bắt gặp hình ảnh những cụ già tập dưỡng sinh trong sáng sớm, hay chạy bộ xung quanh hồ khi mà những màn sương mỏng còn giăng giăng đậu trên lá.
Hoặc bất cứ một thời điểm nào trong ngày, ta đều có thể bắt gặp hình ảnh những cụ già hoặc đôi bạn trẻ ngồi hàn huyên tâm sự trên những chiếc ghế đá được kê dọc theo hồ. Chỉ là những câu chuyện cơm áo gạo tiền thường ngày hay những câu đùa ngọt ngào thôi mà cũng đủ làm ấm lên bầu không khí xung quanh.
Những chiếc ghế đá ở hồ Gươm là một hình ảnh hết sức thân thuộc in hằn vào tâm trí của nhiều người Hà Nội và của cả những khách phương xa ghé thăm thủ đô thanh lịch này.
Và khi chiều về, những vạt nắng nhạt dần trên các tán lá, mặt trời cũng đang chậm rãi khuất bóng sau những tòa nhà chọc trời, trả lại cho bầu trời một không gian tĩnh mịch thì nhịp sống quanh hồ cũng chững lại không còn hối hả nữa. Mà thay vào đó là không gian êm đềm hơn, bình yên hơn, hồ Gươm bỗng nhiên cũng trở nên dịu dàng lạ thường.
Sau một ngày dài đầy căng thẳng, nhiều người chọn cho mình một cách thư giãn khá thú vị đó là đi dạo hồ Gươm để xua tan đi những nhọc nhằn, ưu tư, phiền muộn. Chọn một chiếc ghế đá trống xung quanh hồ, ngắm mặt nước hồ yên ả, thoát ra khỏi cái huyên náo ồn ào của đô thị để thấy tâm hồn mình thanh tịnh và an nhiên hơn rất nhiều.
Xung quanh, ngoài những đôi lứa đang dập dìu khoác vai nhau đi dạo thì vẫn có những mảnh ghép cô đơn, những tâm hồn lẻ loi lặng lẽ ngồi một mình. Họ đến đây do công việc nặng nề, do thất bại trong công việc, do cô đơn trong cuộc sống cũng có thể đơn giản chỉ muốn tìm cho mình một khoảng trời riêng thôi.
Nhưng tất cả điều đó lại làm cho hồ Gươm trở nên đa tâm trạng nhiều màu sắc hơn bao giờ hết. Có thể nói hồ Gươm như một bức tranh cuộc sống thu nhỏ mà mỗi cuộc đời là một mảnh ghép.
Ở hồ Gươm, không khó khăn để bắt gặp hình ảnh những cụ bà bán hàng rong, hàng nước ở đây. Khi trời toan về chiều, bà cụ thu dọn “hành lý” để về nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc và chuẩn bị cho một ngày mới hối hả sắp diễn ra.
Hình ảnh những người bán hàng rong hay những gánh quà trong những buổi chiều hết sức quen thuộc với đường phố Hà Nội. Chính điều đó làm nên nét riêng cho một Hà Nội cổ kính và giữ gìn được bản sắc văn hóa xưa.
Mai Lộc (t/h)