Có khi nào bạn lắng nghe thanh âm của đường phố? Với tôi, mỗi con đường, góc phố của Hà Nội luôn có những âm thanh riêng. Đôi khi, chỉ cần lắng nghe, ta cũng có thể biết được, mình đang ở phố nào.
Ảnh minh họa |
Ngày còn nhỏ, tiếng tàu điện leng keng thật vui tai đánh thức chúng tôi thức dậy mỗi sớm mai. Ngày đó, xe máy, ô tô còn hiếm nên mọi người chủ yếu di chuyển bằng tàu điện và xe đạp. Khi chiều xuống, tôi thường lắng nghe tiếng chuông xe đạp kính coong nơi đầu ngõ là chạy ào ra đón bố đi làm về. Giờ đây, Hà Nội đầy chật tiếng còi xe với sự giục giã, nôn nóng ngay cả khi đèn đỏ đang bật sáng.
Những năm tháng xa Hà Nội, ngày cận Tết, tôi nhớ đến da diết tiếng pháo nổ, tiếng nhạc xuân rộn ràng trên phố. Giờ đây, phố đi bộ cuối tuần rộn rã âm nhạc sôi động của lớp trẻ. Bên cạnh đó, mọi người vẫn được thưởng thức những bản nhạc sâu lắng, nổi tiếng được một số nghệ sĩ biểu diễn rất điêu luyện. Phải chăng, âm nhạc đường phố gần gũi và dễ chạm đến trái tim của mọi người hơn?
Hà Nội xưa có nhiều “làng nghề trong phố”. Thời gian trôi, các phố nghề mai một dần, giờ đây chỉ còn phố Hàng Thiếc và phố Lò Rèn còn giữ được nghề truyền thống trong khu phố cổ. Hàng ngày, trên phố vẫn vang lên những thanh âm đặc trưng của nghề cơ khí với tiếng búa gõ vào kim loại, tiếng cắt, tiếng mài, tiếng dũa thật chát chúa.
Đôi khi, trong một quán cà phê vắng, ta chợt tìm lại sự an tĩnh trong tâm khi vừa đếm giọt cà phê tí tách rơi, vừa chợt nghe tiếng chim lích rích trong vòm lá xanh rời rợi đầy vô ưu. Ở Hà Nội có một số quán cà phê chim và chợ chim. Khi tới đây, ta sẽ được nghe tiếng chim ríu rít trong lồng cùng tiếng chủ và khách cùng bình luận thật sôi nổi. Với riêng tôi, tiếng chim trong lồng dù hay tới đâu nhưng luôn mang một nỗi niềm khó gọi tên.
Hà Nội vốn nổi tiếng với những thức quà đi qua các mùa trong năm. Tôi đặc biệt ấn tượng với tiếng rao lảnh lót của người bán tào phớ với âm vực lên cao chót vót ở tiếng “phớ” ngân dài. Dù năm tháng trôi, tôi vẫn còn nhớ, ở phố Thanh Nhàn, có một bác bán bánh mì rao bằng cách khá đặc biệt: “Tuyệt vời, tuyệt vời đây. Trên cả tuyệt vời đây”. Tiếng rao không hề nhắc đến thứ hàng mà bác bán nhưng ai cũng nhớ đến những chiếc bánh mì nóng giòn của bác. Giờ đây, người bán hàng thường thu âm tiếng rao và mở oang oang trên đường. Nhưng… tôi không thích tiếng rao đều đều, vô cảm đó. Đôi khi, tôi vẫn thầm mong được nghe lại những tiếng rao xưa cũ. Mỗi tiếng rao mang một dấu ấn riêng của người bán hàng.
Có những chiều khi qua ngã tư, tôi chợt nghe những giai điệu ngọt ngào từ một sân khấu nhỏ bên đường. Hầu hết mọi người đều đánh mắt nhìn sang. À, thì ra đây là chương trình ca nhạc từ thiện của những người khuyết tật. Một vài người len qua dòng xe đông nghịt để đưa chút tiền vào chiếc hộp từ thiện, giúp đỡ những mảnh đời kém may mắn. Người Hà Nội là vậy đó, không ồn ào, vồ vập nhưng luôn thấm tình nhân ái.
Đêm xuống, khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng chổi tre xao xác dưới đường cho ta biết những người công nhân môi trường vẫn đang cần mẫn làm việc. Và, tiếng rao của những thức quà đêm lại bắt đầu loang dài trên phố vắng.
Bạn ạ, chỉ cần lắng lại một chút, ta có thể nhận ra thanh âm của đường phố với mọi sắc màu của cuộc sống. Và tôi tin… Bạn cũng như tôi, khi xa Hà Nội sẽ mãi nhớ về mảnh đất Hà thành với những âm thanh quen thuộc dấu yêu.
Tường Vy/laodongthudo.vn